Đi ngả nào cũng vẫn ngang lối cũ
Những vòm cây kiên nhẫn ngóng mây gầy
Góc còm nhom người hành khất run tay
Giơ xương xẩu níu một ngày sắp hết
Hoa thuốc phiện nở bên đường chói chang
Thêm chút lửa vào lòng mình đã đượm
Bóng đổ dài trên đường đầy bóng ngợp
Giẫm lên mình mà chỉ sợ bóng đau!
Đốt bao đời cát vẫn chỉ lặng câm
Như cất lại những bão giông vào ngực
Từng hạt vụn trong chập trùng sóng gạn
Cứ chuội đi lầm lũi dưới chân người
Cả dãy phố choàng lên mảnh lụa vàng
Áng mây bay ngang sững sờ nhìn ngắm
Mặt trời lặng lẽ góp thêm tia nắng
Mảng màu thu, huyền thoại bắc bán cầu