Đi ngả nào cũng vẫn ngang lối cũ
Những vòm cây kiên nhẫn ngóng mây gầy
Góc còm nhom người hành khất run tay
Giơ xương xẩu níu một ngày sắp hết
Câu hát cũ như một lời khấn nguyện
Rót qua tai run rảy cả tim khờ
Chân vấp vào con phố nhỏ thờ ơ
Ta chợt thấy mình dòng sông đã cạn
Chiều muốn rụng mà sương còn quanh quẩn
Phố như thơ xiêu vẹo chẳng nên vần
Ta cúi nhặt bóng mình trên ga lạc
Nhạt hơn chiều bạc phếch cả thời gian...
Chiều, muộn...
04062014