Đốt bao đời cát vẫn chỉ lặng câm

Như cất lại những bão giông vào ngực

Từng hạt vụn trong chập trùng sóng gạn

Cứ chuội đi lầm lũi dưới chân người
 

Tự vò mình trong bão tố trùng khơi

Để trở về vô danh- Hạt Cát!

Mặc gót người cứ vầy vò xéo nát

Không bật kêu hay rên xiết bao giờ!

 

Cứ tự mình ngấm bão gió trơ trơ

Xô ai ngã trên lâu đài bằng cát

Ngoài bão tố và ngoài ngạo mạn

Còn ai kêu tên cát. 

Cát ơi!

......

20052014

Ka

 
 
Go to top